Jan từng ngày lớn lên trong căn nhà u ám ấy. Căn nhà mà cậu luôn bị ảm ảnh bởi cái chết của mẹ, những trận đòn roi và những lần chứng kiến cảnh Khun Luang làm tình với hầu hết hầu gái trong nhà ngay trước bức chân dung của mẹ cậu. Sự khát khao của một chàng trai nổi lên trong Jan ngày một dữ dội. Năm 17 tuổi, Jan bắt đầu để ý một cô bạn trong lớp. Cậu khẳng định đó là tình yêu dù chưa thật sự biết tình yêu là gì.
Cuộc sống của Jan bắt đầu bị đảo lộn từ khi Khun Luang cưới thêm 1 người vợ mới, Khun Boonlueang- một phụ nữ vừa từ nước ngoài trở về. Căn nhà thờ mẹ cậu được đập đi để xây nên một căn nhà mới cho Khun Boonlueang ở. Sắc đẹp của người phụ nữ này đã khiến Jan rung động. Cậu mơ tưởng... Cậu cố gắng kềm chế. Nhiều xung đột đã xảy ra torng suy nghĩ của một gã con trai mới lớn. Một lần, vô tình nhìn thấy Khun đang tắm, khát khao đã bùng lên dữ dội trong Jan.
Khun Boonlueang là người dạy cho cậu mọi điều: tiếng Anh, những điều thú vị của thế giới bên ngoài và cả cách để... trở thành một người đàn ông thật sự. Một cậu bé 17 tuổi và một người phụ nữ từng trãi tưởng như không thể là một đôi nhưng giữa họ lại nảy sinh tình yêu. Ở Khun, tình yêu ấy là niểm tựa để giúp cô thoát khỏi cha Jan. Còn với cậu bé Jan, tình yêu ấy giúp giải thoát mọi khát khao mà cậu cố dồn nén bấy lâu.
Những lần vụng trộm của Jan và Khun kéo dài chưa được bao lâu thì cậu bị cha Khun Luang đuổi ra khỏi nhà do âm mưu của cô em gái muốn hãm hại Jan cho bỏ tức. Và cậu đã thoát khỏi căn nhà ấy để đi tìm sự thật về cha ruột của mình.
Những tưởng cuộc đời của Jan đã rẽ sang hướng khác và không bao giờ cậu còn trở về căn nhà ảm ảnh của mình nữa. Nhưng vài năm sau, Jan lại được chính Khun Luang viết thư cầu xin cậu trở về. Lịch sử đã trở lại như ngày nào: Daew- con gái của Khun Luang bị chửa hoang và đang cần một người chồng để hợp thức hoá cái bào thai. Và Khun đã đồng ý với điều kiện như trước đây Khun Luang từng ra giá với mẹ cậu: toàn bộ gia tài . Cuộc hôn nhân gượng ép này lại đưa đến nhiều bi kịch mới cho gia đình. Trở thành chủ gia đình, Jan bắt đầu trở thành một con người khác. Đến một ngày, cậu chợt nhận ra mình cũng đang trở thành một Khun Luang thứ hai trong căn nhà này.
Thật là tình cờ khi đoàn chúng tôi gặp được Chinh, trùm dịch vụ ăn chơi ở đây; em có mẹ là người Việt Nam, vì thế nói tiếng Việt rất sõi. Mấy ngày ở Pattaya, Chinh đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho chúng tôi đi tham quan, tìm hiểu thị trường địa ốc, tìm kiếm cơ hội đầu tư, đến cả chuyện nhờ người lo cho đoàn được ăn phở và cơm Việt Nam cho đỡ nhớ nhà.
Khi Pattaya bắt đầu lên đèn, thấy chúng tôi rỗi rãi, cậu hỏi: “Các chị có muốn đi xem sex show không?”. Cả đoàn đỏ mặt lắc đầu, riêng tôi thì đồng ý. Dù là khách mời (không phải mua vé) tôi vẫn biết giá vé là 800 baht (khoảng 350.000 đồng) cho một show.
Cậu Chinh nói với tôi: "Thưa chị, tụi em đã cố tình lấy giá vé cao để hạn chế số người vào xem nhưng tối nào Ban tổ chức cũng phải từ chối nhiều đoàn khách". Hơn 20 UDS cho một lần vào cửa xem sex show, thế mà nhiều khách du lịch cả nam lẫn nữ vẫn chấp nhận móc hầu bao, có lẽ vì tò mò muốn "coi một lần cho biết với người ta". Pattaya sống về đêm, vì vậy đêm ở đây được người bản xứ kéo dài và ngày thì ngắn lại. Đêm về, Pattaya giống như cô gái không được đẹp nhưng nhờ trang điểm khéo nên rất bắt đèn. Hằng đêm, ở đây có hai show diễn thường xuyên: sex show Tây, sex show Thái.
Cả hai show tôi đều xem đủ, không sót tiết mục nào. Xem những cái người ta bày cho mình thấy và xem cả những cái người ta không bày mà mình vẫn thấy. Tôi xem sex show trong một trạng thái tỉnh giống như bác sĩ sản khoa nam gặp ca sanh khó vậy.
Sex Tây
Một sân khấu hình chữ U, khách được sắp xếp ngồi bao dọc theo sân khấu. Hàng ghế đầu rất cận cảnh có thể nhìn được cả cái nốt ruồi của người diễn. Khán phòng giống như sân khấu cấp huyện (tệ hơn cấp quận ở Sài Gòn), sức chứa khoảng 200 người.
Vì vậy, khách mua vé xong phải xếp hàng rồng rắn chờ khoảng 30-40 phút mới tới lượt vào xem. Các màn diễn được tiếp nối liên tục khoảng ba giờ nhưng chương trình chỉ có 6-7 tiết mục được lặp đi lặp lại, khách nào chán xem thì về, khách nào chưa chán thì cứ tiếp tục xem.
Người diễn không tự nhiên mà cởi. Với cách pha đèn có mục đích, với nhạc nền trầm bổng, trữ tình, phù hợp với các tiết mục diễn múa có nội dung như: giai nhân tắm, giai nhân gặp anh hùng, giai nhân gặp tướng cướp, và có nhiều tiết mục mời khán giả nam lên phụ diễn (nam giới rất nhiệt tình hưởng ứng) cho thêm phần sinh động, người diễn lần lượt cởi nhiều lớp quần áo, nhưng cởi đến 95% là đèn phụt tắt.
Người diễn là các cô gái trẻ, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, có thân hình thon gọn, nhỏ nhắn (tôi được biết 80% các cô gái đến từ các nước Đông Âu). Họ có gương mặt ưa nhìn, thân hình toát lên vẻ khỏe mạnh và gợi cảm (cần phải biết rằng dân múa khổ luyện không thua dân thể dục chuyên nghiệp). Cô gái nào có thân hình hoàn mỹ thì được diễn chính, cận cảnh; cô nào hơi "yếu" một chút thì làm nền, ăn mặc che đậy hơn.
Sex Thái
Thoạt bước vào khán phòng tôi bị sốc, sau đó là lợm giọng, nhưng rồi… cũng trụ được để xem hết một show sex Thái. Khán phòng được dành để biểu diễn giống một hội trường cấp xã, mọi thứ đều cũ kỹ và xấu xí, chứa khoảng 100 người.
Cũng như sex Tây, sex Thái không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Năm bảy tiết mục lặp đi lặp lại, người về cứ về, người đến cứ đến và người diễn cứ diễn, tạo nên một khán phòng lộn xộn, nhốn nháo.
Sex Thái là do người Thái diễn. Người diễn là những phụ nữ trung niên không thuộc loại "trời cho đẹp". Trên thân mình không còn "manh giáp", các chị đi lại lồ lộ trên sàn diễn dưới ánh đèn trắng sáng không đổi màu.
Nhạc nền ở đây không được chăm chút, lại phát ra từ cái máy loại xoàng, chẳng dính dáng gì đến vai đang diễn. Tiết mục đơn điệu, dơ bẩn đến tội nghiệp. Người diễn không có một bạn diễn giúp để làm nền, không có âm nhạc hỗ trợ, không có ánh đèn mờ ảo để thân hình của các chị được lung linh. Sân khấu lạnh lẽo, nhìn các chị trơ trọi đến thương tâm.
Khi Thượng đế không thể tạo ra thiên thần ở khắp mọi nơi, Ngài đã tạo ra người đàn bà. Ở đây, tuyệt tác của Ngài được đồng loại chiêm ngưỡng trong một hoàn cảnh khá trần tục! Tôi chợt nhận ra vị mặn ở đầu môi. Thì ra vì mũi lòng thương các chị, cũng là phụ nữ như mình, tôi đã khóc lặng lẽ tự lúc nào!
Không phải là biển, cũng không phải là những danh lam thắng cảnh, mà là những sex show làm nên một Pattaya. Sex đã làm cho Pattaya trở nên khiêu khích và huyền hoặc. Nhưng xem sex show với trạng thái tỉnh đã giúp tôi hiểu rằng: Nhà nước Thái Lan không hề chủ trương lấy sex làm biểu tượng du lịch dù đó là nguồn thu không nhỏ.
Sex show là một trong các dịch vụ hấp dẫn lôi kéo khách du lịch đến Pattaya, lại bị giấu ở một vị trí khá khiêm tốn, chật hẹp, mọi cái đầu tư cho nó đều tạm bợ, nhếch nhác. Ngược lại, ai đến Thái cũng biết, nơi nào Nhà nước Thái muốn khoe thì họ làm cho nó cực kỳ lộng lẫy (như những ngôi chùa trên khắp đất nước này).
Cũng cần phải biết thêm rằng: Không có bất kỳ một người Thái nào đi xem sex show. Không phải là "bụt nhà không thiêng" mà là vì chính họ cho đó là nơi ô uế - em Chinh nói với tôi như vậy.
Tôi thích cái rạch ròi của Nhà nước Thái: biết một số người nước ngoài tìm đến Pattaya là để ăn chơi (vì ở đây không cấm), cho nên đã khoanh một vùng và "đổ tất cả trứng vào một rổ", rồi kiểm soát và thu thuế nó rất cao, rất chặt chẽ; ngoài khu vực đó ra là nghiêm cấm!
Đất nước này có đạo luật nghiêm ngặt: con gái, con trai dưới 18 tuổi không được đến vũ trường. Nếu các cháu đến mà vẫn được phục vụ thì chính vũ trường đó bị đóng cửa (và họ nói là họ làm!). Biết như thế để hiểu rằng Nhà nước Thái Lan không hề dễ dãi với chuyện ăn chơi bẩn thỉu.
Xem người rồi thì nghĩ đến ta. Đã gọi là xã hội thì có nhiều thành phần, mỗi thành phần có một thú tiêu khiển khác nhau. Những thành phần có niềm vui tao nhã, Nhà nước tạo điều kiện, khuyến khích và nhân rộng, đã đành. Còn những thành phần chọn thú thô tục làm vui, thiết nghĩ Nhà nước cũng cần ghé mắt vào.
Đừng để như hiện nay, các hoạt động đồi trụy núp bóng trá hình dưới các quán bia ôm, bar, karaoke, massage, vũ trường, khách sạn và những chuyện buồn về "gái Việt" ở xứ người, nay bắt chỗ này, mai kiểm tra chỗ nọ, mốt phạt chỗ kia… rồi đâu cũng vào đấy, giống như "bịt lỗ hà thì ra lỗ hổng". Đáng buồn hơn, "lỗ hỏng" của những vụ bể bạc gần đây luôn lớn hơn "lỗ hà" của thời gian trước đó!
Kì 1: Chuyện về những chàng trai Thái Lan đổi giới tính
Bất cứ ai đi du lịch Thái Lan về, trong câu chuyện "trà dư tửu hậu" đều không thể thiếu chi tiết khoe được "rửa mặt" bởi những màn trình diễn đặc biệt do các vũ công phẫu thuật chuyển đổi giới tính thực hiện.
Đặt chân xuông sân bay Bangkok, tôi gặp ngay hướng dẫn viên tươi trẻ. Cô này là người Thái Lan nhưng nói tiếng Việt khá sõi. Tôi tỏ ý muốn ở lại Bangkok để tìm hiểu những hang cùng ngõ hẻm nơi được mệnh danh là thủ đô của những người thuộc "giới tính tứ ba" nhưng hướng dẫn viên lại ngoắc tay "phải đi Pathaya chứ". Ừ thì đi, vì thấy ai đi du lịch Thái Lan về, trong câu chuyện "trà dư tửu hậu" không thể thiếu chi tiết khoe được "rửa mặt" bởi những màn trình diễn do các vũ công phẫu thuật chuyển đổi giới tính thực hiện, ở đây người ta gọi là "ladyboy" hoặc katoey" chứ không phải "gogoboy" như nhiều người dùng.
"Gogoboy" là những chàng trai hoàn toàn bình thường nhưng tham gia nhảy bục, đi khách để kiếm thêm thu nhập, xã hội quy đây chính là "công nghệ tình dục", có nghĩa là không thích vẫn có thể làm người khác sung sướng.
Pathaya là thành phố biển đẹp, được mệnh danh là thiên đường của sự ăn chơi, ấy là theo lời những hướng dẫn viên. Chứ thực sự "đặc sản" nơi này chỉ dừng ở mức xem chương trình Alcazar show là hết. Chương trình ở đây có nhiều suất diễn và đa phần vũ công đã được chuyển đổi giới tính 100%. Khi xin vào làm vũ công các "katoey" phải qua một cuộc tuyển chọn hẳn hoi. Lương các "cô" hưởng từ 100-300 USD/tháng. Theo họ bộc bạch thì tiền lương không ăn thua gì so với cuộc sống phải chi trả rất nhiều thứ như tiền ăn, uống, nhà trọ.. Rồi cũng phải chắt chiu để gửi về quê cho bố mẹ. Chính vì thế nhiều "cô" xinh đẹp mỹ miều cũng phải cố kiếm cho mình một "đại gia" bao bọc. Đặc biệt trong khi làm việc tại Alcazar show thì không "cô" nào được phép đi khách. Khách du lịch chỉ được chụp hình và trả tiền "bo"... Nhưng ngoài giờ phục vụ trong nhà hát, Ban giám đốc cũng không quản lý được.
Nhìn thế này ai nghĩ là nam giới?
Đến Thái Lan mới thấy ngành giải phẫu chuyển đổi giới tính phát triển đến mức nào. Bệnh viện Yanhee nổi tiếng có hơn 100 bác sĩ nội trú và ngoại trú. Bệnh viện có những ban tư vấn khách hàng bằng nhiều thứ tiếng. Và tất nhiên người châu Âu và châu Mỹ đến đây để chuyển đổi giới tính không phải ít. Các dịch vụ ở đây không hề thua kém những nước tiên tiến thế giới mà giá thành lại giảm, thậm chí chỉ còn một nửa hoặc 1/3. Bạn chỉ cần 5.000 USD là có thể tự tin chuyển từ "gái" sang "trai" và ngược lại.
Ngay tại Thái Lan đã có hàng trăm ngàn người thuộc giới tính thứ ba. Chính vì thế những cuộc thi hoa hậu dành cho "katoey" cũng thường xuyên được tổ chức và rất được người dân Thái Lan quan tâm đón chờ kết qua. Cuối năm 2004, lần đầu tiên Thái Lan đứng ra tổ chức cuộc thi Hoa hậu dành cho những người chuyển đổi giới tính mang tầm thế giới (Miss International Queen 2004), thu hút thí sinh từ 24 quốc gia: Nhật bản, Đức, Pháp, Ấn Độ, Lào, Singapore... Và trong đêm chung kết "cô gái" Trechade Petcharat, 19 tuổi, sinh viên trường Đại học Apssumption (ABAC) đã giành ngôi vị cao nhất.
Được biết, ở trường đại học Trechada được đối xử như những phụ nữ bình thường, thậm chí cô còn rất nổi tiếng bởi sắc đẹp khiến nhiều chị em phải ghen tỵ. Hiện nay, cô đã nhận được một học bổng để đến nước Mỹ tiếp thu nền giáo dục tiên tiến.
Đêm xuống đi vào khu chợ đêm patpong sẽ thấy những người thuộc "giới tính thứ ba" tập trung tại đây càng nhiều. Đây là một khu chợ đêm được mệnh danh "ăn chơi" nhất Bangkok. Khác với khu Babylon được mệnh danh là "thủ đô Gay" của thế giới thì chợ patpong dành cho đủ hạng người. Ở đây đầy gẫy các quán bar, hộp đêm với những cái tên kiểu như: sexyboy, dreamboy, sexyshow, superstar, body's deli... thường thì cứ khoảng 10 quán thì có 1 quán dành cho giới đồng tính luyến ái.
Ngồi đây nhâm nhi chai bia lạnh, sẽ thấy rất nhiều "phụ nữ" gốc đàn ông có thể tự tin khoác vai người tình là những anh chàng nước ngoài vạm vỡ đẹp trai. Khi được hỏi một số "cô" đến Bangkok từ những vùng quê: Surin, Loci, Uthai Thani, Nonthaburi... các cô đều cho rằng rất muốn có một gia đình tử tế, nhưng con số may mắn đó chỉ đếm trên đầu ngón tay vì đa phần họ còn cần rất nhiều tiền để chu cấp cho gia đình dưới quê cũng như việc trang trải cuộc sống và dùng thuốc thường xuyên để làm tăng lượng hormone nữ.
2 giờ đêm, chúng tôi rời "thiên đường ăn chơi nhảy múa" để trở lại khách sạn. Lại phải đi qua những quán bar, hộp đêm nhạc xập xình như cuốn người ta vào những điệu nhảy cuồng điên. Từ trong hộp đêm, "một phụ nữ" tức tưởi khóc chạy về phía cột điện thoại công cộng. "Chị" ấn số vội vàng và nói những điều gì đó rất to tiếng kèm hua chân múa tay. Vài người bạn cũng thuộc giới tính như "chị" đến bên cạnh an ủi. Thấy tôi tỏ ý thắc mắc, anh bạn người Thái Lan đi cùng giải thích, đây có thể là một vụ đánh ghen hoặc bị khách xù. Chiếc taxi chở chúng tôi lao đi, bỏ lại sau lưng tiếng nhạc xập xình, những tiếng "õng ẹo" bằng thổ ngữ.“
Kì 2: Tự sự của một cô gái "bán hoa"
Tôi lớn lên tại vùng nông thôn Phetchabun miền bắc Thái Lan. Cha mẹ tôi đều là nông dân và tôi phụ giúp họ trong công việc đồng áng. Gia đình tôi nghèo nhưng cũng đủ để đảm bảo cuộc sống thường ngày.
Năm tôi 15 tuổi, gia đình tôi tan tác chỉ vì cha tôi nghiện rượu nặng và tình trạng đó càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ông bắt đầu đánh đập mẹ con tôi. Chúng tôi phải bỏ nhà đi.
Tôi muốn đi học để sau này có thể thực hiện được ước mơ trở thành y tá của mình. Nhưng khi cha mẹ tôi li dị, tôi phải bỏ học và làm công việc thu hoạch vụ mùa cho những người nông dân địa phương. Tôi không thích công việc đó. Tôi chỉ được trả 100 bạt (khoảng 3 đôla) một ngày.
Vào khoảng thời gian đó, một người bạn tôi chuyển đến Bangkok. Khi cô ấy về thăm nhà, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy làm nghề phục vụ bàn và kiếm được rất nhiều tiền. Nhiều cô gái thôn quê lên bangkok kiếm tiền bằng nghê "gái gọi"
Có nhiều tin đồn trong làng rằng bạn tôi không chỉ làm phụ bàn bởi vì cô ấy gửi về cho gia đình 10000 bạt (khoảng 300 đôla) hàng tháng nhưng cô ấy không thừa nhận.
Bạn tôi đề nghị tôi đi cùng cô ấy lên thành phố. Khi đó tôi mới 16 tuổi và quá sợ hãi. Nhưng vài năm sau, khi tôi sinh con gái và chia tay với chồng tôi, tôi đã thay đổi suy nghĩ.
Tôi để con gái ở nhà với bà ngoại ở Phetchabun rồi nói với bạn tôi rằng tôi muốn kiếm tiền ở Bangkok. Nhưng tôi đã không nói với cô ấy những việc mà tôi định làm. Tôi vẫn chưa thực sự nói. Cô ấy có thể sẽ cảm thấy hổ thẹn.
Lần đầu tiên bạn tôi đưa tôi đến một quán bar ở Nana Plaza, tôi đã thực sự bị shock. Tôi chưa từng đến một nơi như thế trước đây. Và khi đó, tôi thậm chí không biết những vũ công phải làm gì.
Cuối cùng tôi cũng được giải thích về công việc ở quán bar. Tôi đã không nhận công việc đó và rời khỏi quán. Nhưng có một câu hỏi cứ bám riết lấy tôi “Tôi có thể thực sự làm công việc như thế này không?”
Trong tháng đầu tiên, chủ quán bar trả lương cho các cô gái đầy đủ. Nhưng sau đó, chúng tôi buộc phải tiếp ít nhất 10 khách một tháng, nếu không chúng tôi sẽ bị cắt lương.
Ban đầu, tôi quyết định chỉ làm nhân viên phục vụ đồ uống nhưng các vũ công thì lại kiếm được nhiều tiền hơn. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý làm công việc như họ.
Người khách đầu tiên của tôi là một người đàn ông phương Tây khoảng chừng 30 tuổi. Việc đó thật khủng khiếp và tôi thực sự không thích một chút nào. Nhưng tôi cố gắng chỉ nghĩ đến khoản tiền mà mình có thể kiếm được.
Tôi cảm tưởng như không thể đợi đến lúc ông ta rời đi. Và ngay khi ông ta bước ra, tôi đã tắm rất lâu. Tôi bắt đầu khóc. Tôi nghĩ đến cha mẹ tôi. Liệu họ sẽ phản ứng như thế nào khi biết được những việc con gái họ đang làm?
Không một ai trong số các khách hàng của tôi hỏi han tôi về cuộc sống. Họ không hề quan tâm. Chỉ duy nhất một lần có người khách đề nghị tôi kể cho anh ta nghe về cuộc sống của tôi nếu tôi đồng ý. Nhưng tôi không biết phải nói gì nên chỉ im lặng quay đi.
Suốt thời gian làm việc ở quán bar, tôi luôn luôn lo lắng về việc có thể bị mắc bệnh cũng như khả năng có thai. Một số cô gái kiếm thêm tiền bằng cách đi ra khỏi quán với những người đàn ông, còn tôi luôn luôn sử dụng một phòng ở tầng trên bởi vì tôi quá sợ hãi.
Có lần một người đàn ông Nhật đã theo tôi trên đường về nhà lúc đêm muộn và liên tục hét gọi tôi. Ngay cả những tài xế taxi cũng là mối đe dọa của chúng tôi. Chúng tôi chỉ dám trở về nhà khi đi thành nhóm đông.
Dù vậy, vẫn luôn có những người mới đến. Nhiều khách hàng thích trẻ con và các cô gái trẻ. Chủ quán bar vì thế luôn động viên chúng tôi tuyển thêm những thiếu niên ở làng mình.
Hình chụp trong một câu lạc bộ thóat y tại Thái
Cho dù tôi đã quen với công việc ở quán bar ở một khía cạnh nào đó nhưng tôi luôn cảm thấy ghê tởm nó. Tôi cũng đã quen được vài người bạn tốt nhưng chẳng có gì đáng nói về cuộc sống hiện tại của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút mỗi lần gửi tiền về nhà. Nhưng rồi cũng đã đến lúc tôi không thể tiếp tục công việc đó khi không thể kiếm đủ số khách như yêu cầu.
Đó cũng là khi một người bạn tôi nói với tôi về Nighlight (một tổ chức từ thiện chuyên dạy nghề kim hoàn giới thiệu việc làm cho những người đã từng làm nghề bán hoa)
Kể từ khi tôi bắt đầu làm việc như một thợ kim hoàn, tôi cảm thấy cuộc sống khá hơn rất nhiều. Không kiếm được nhiều tiền như trong quán bar nhưng điều quan trọng là giờ đây mọi người lắng nghe tôi và quan tâm đến tôi.
Bây giờ thì tôi đã có cơ hội để mong đợi tương lai phía trước. Tôi muốn học làm kế toán, khi đó tôi có thể trang trải cho cuộc sống của mình và đảm bảo một cuộc sống tốt hơn cho con gái tôi.
Tôi ước mình chưa bao giờ phải làm nghề bán hoa. Một số người đàn ông ngoại quốc cho rằng chúng tôi thích làm việc đó. Và vì vậy, họ không hề thấy áy náy chút nào khi rút ra những đồng tiền để trả cho sự phục vụ của chúng tôi. Nhưng có một điều đơn giản mà họ không thể nào hiểu được; đó là tất cả chúng tôi đều không có sự lựa chọn nào khác. Chúng tôi chỉ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để gửi về nhà và luôn mong chờ những cơ hội để từ bỏ công việc đáng xấu hổ này.”
Một số thống kê về du lịch sex ở Thái Lan. Về lý thuyết, mại dâm ở Thái Lan là phạm pháp nhưng luật pháp dường như chẳng có hiệu lực.
Theo ước tính, số phụ nữ hành nghề mại dâm ở Thái Lan vào khoảng 30000 đến hơn 1 triệu người. Họ chủ yếu mua vui cho đàn ông Thái hơn là khách du lịch nước ngoài.
Hầu hết những người làm nghề “bán hoa” đến từ miền bắc Thái Lan. Những vấn đề liên quan như mại dâm trẻ em và buôn bán người đang trở nên nhức nhối.
Kì 3: Buôn gái từ Campuchia
Thành phố Poipet trên biên giới Campuchia - Thái Lan có hơi hướng miền tây nước Mỹ, với những sòng bạc cao ngất mới xây. Đủ loại hàng hoá thượng vàng hạ cám được buôn bán ở đây. Nhưng không chỉ thế, cả người cũng bị buôn.
Poipet chính là điểm nóng buôn người trong khu vực. Một vụ việc do toà án Bangkok xử lý đã lột trần cách thức hoạt động xuyên biên giới của các đường dây buôn người. Trong bản án mà Liên Hợp Quốc ca ngợi là bước đột phá, một phụ nữ có tên Khun Thea bị phạt 85 năm tù vì tội lừa các cô gái Khmer vào lầu xanh. Đây là hình phạt nặng nhất từng được tuyên với tội buôn người ở Đông Nam Á.
Có được bản án này là nhờ sự dũng cảm của một số phụ nữ Campuchia. Họ đã tới Bangkok để ra làm chứng chống Khun Thea. Hai trong số này, hiện đã quay lại sống ở Campuchia, kể lại bí mật của họ. Họ không dám tiết lộ danh tính vì đang sống trong nỗi lo sợ bị những thành viên khác trong đường dây buôn người trả thù. Tuy nhiên, những phụ nữ này không hối tiếc vì đã tham dự phiên toà và đối mặt với kẻ đẩy họ vào lầu xanh. Họ muốn công lý được thực thi và ngăn chặn nỗi đau khổ xảy ra với các cô gái khác.
Nhân chứng này và người em gái mới 16 tuổi đi tới Bangkok để kiếm việc làm, bất chấp sự phản đối của gia đình. Sắp tết và họ muốn có thêm ít tiền cho mùa lễ hội. Một người hàng xóm cho biết hai chị em có thể kiếm nhiều tiền bằng cách rửa bát tại một nhà hàng ở thủ đô Bangkok.
Họ "được" đưa qua biên giới trên thùng chiếc xe tải nhỏ, thùng xe che mảnh vải dầu. Khi tới Bangkok, hai chị em được đưa tới một căn hộ. Họ nhanh chóng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
"Một doanh nhân tới căn hộ và bảo chúng tôi cởi quần áo vì ông ta muốn xem cơ thể của chúng tôi", một cô gái giải thích. "Ông ta hỏi tôi đã lấy chồng chưa. Đó là lúc chúng tôi biết mình sẽ không làm việc trong nhà hàng. Tôi thực sự lo lắng, tôi không có cách nào để được giúp đỡ. Tôi bắt đầu khóc".
Hai chị em bị đưa tới Kuala Lumpur. Một người phải đứng đường, người kia thì ở trong quán karaoke. Cả hai đều bị đe doạ và đánh đập.
"Ban đầu, tôi không chịu quan hệ tình dục với khách hàng. Sau đó, tôi bị đánh đập tàn nhẫn tới mức phải băng mặt suốt một tháng", cô kể lại. "Rồi tôi được thông báo là phải ngủ với khách. Tôi biết rằng nếu không chịu, tôi sẽ lại bị đánh. Tôi không còn lựa chọn nào khác đành gật đầu đồng ý".
Sau vài tháng đứng đường, một trong hai cô gái bị bắt. Sau một năm ngồi tù và trại tập trung ở Malaysia rồi đến Thái Lan, cô "bị" trục xuất về Campuchia. Gia đình cứ nghĩ rằng cô con gái đã chết.
Tại Kuala Lumpur, người em vấp phải khó khăn hơn khi tìm cách trốn chạy. Cô gặp cảnh sát Malaysia xin giúp đỡ và được đưa trả về cho một đơn vị cảnh sát Thái Lan trên biên giới. Tại đây, nạn nhân phải làm việc trả nợ trong một quán bar rồi mới được về nước.
Hai chị em giờ mơ ước mở được một cửa hàng ở quê. Nhưng cả hai đang là chủ đề của các câu chuyện ngồi lê đôi mách của người dân địa phương. Một cô muốn lấy chồng và có gia đình, nhưng không chắc có ai chấp nhận mình không.
Giới chức Poipet rất lo ngại trước tình hình hàng nghìn người tìm việc làm qua biên giới. Tuy nhiên, họ thừa nhận người dân làm vậy vì quá nghèo. Chừng nào người nghèo còn chưa có lựa chọn nào khác, thì mong ước có cuộc sống tốt đẹp hơn sẽ bị những kẻ buôn người lợi dụng kiếm lời.
Kì 4: Nào cùng nhau...đi xem Sex show!
Cảm giác sau 1 đêm “dại dột ” ở Bangkok…
Sau khi trả tiền vé,chúng tôi được 1 gã người Thái mặt đen xì dẫn qua 1 cánh cửa cách âm nặng chịch để bước vào căn phòng mà bạn bè chúng tôi sau khi đi Thaland về gọi là nơi “công khai bí mật của đàn bà”..Đã gọi là “bí mật” rồi mà còn mang ra “công khai” thì biết nói gì hơn…Trong không khí đặc quánh hơi người cùng với mùi thuốc lá,mùi rượu bia,mùi nước hoa là mấy chục con người ngồi san sát…Căn phòng ước chừng khoảng 40-50m2,đủ cả đàn ông,đàn bà,Tây có,Tàu có,thậm chí cả Ta cũng có,các ngôn ngữ nói,các tư thế ngồi,tiếng vỗ tay,tiếng huýt sáo,tiếng cười khả ố,tiếng chửi tục tĩu với đầy Fuxx và Shxx tràn ngập căn phòng…Có lẽ đây là nơi ô hợp nhất mà tôi được biết trong đời mình….
Chính giữa phòng là 1 sân khấu nhỏ,thiết kế gọn gàng gần 1 cái cột được ốp gương để tăng hiệu quả ánh sáng…Khách được bố trí ngồi ở tư thế vòng tròn xung quanh nên ai cũng có thể quan sát mọi thứ dễ dàng…Chúng tôi chọn 1 chỗ ngồi gần sân khấu,quay lưng lại phía quầy Bar…Mặc dù trước khi vào tôi và ông xã đã bị kiểm tra để chắc chắn rằng chúng tôi không mang theo máy chụp hình hay máy quay phim vào trong đó nhưng tôi vẫn mang theo được điện thoại di động và may mắn là máy của tôi lại có bộ tích hợp bên trong,có thể chụp hình ngay cả trong điều kiện thiếu ánh sáng…Tôi đã phải mua 1 bộ simcard của Thailand mất gần 200.000 để ĐT có thể sử dụng được ở đây … Ở Thái có 3 loại Show là Show Thái,show Tây và Show Mã…Show tôi đang kể cho các bạn là show Thái,nó được biểu diễn bằng các diễn viên người Thailand và có cường độ nhẹ nhất.Show Tây là show đúng theo tên gọi của nó,100% diễn viên là người nước ngoài,tóc vàng,mắt xanh,và tuổi chỉ 18-20 biểu diễn…Còn Show Mã theo lời ông xã tôi là heavy nhất,và tôi đoán chính vì nó quằn quại và kinh khủng quá nên ông xã tôi ko muốn cho tôi đi xem…
Cô phục vụ mặc bộ váy ngắn cũn cỡn mang ra cho tôi 1 ly nước cam và cho ông xã 1 cốc bia nhỏ…Lúc này nhạc đang mở khá to bài “Please forgive me” của Bryan Adams,và tôi nghĩ nó cũng là điều mà ông xã tôi muốn nhắn nhủ với tôi khi trót đưa tôi vào chỗ này…Trên sân khấu,trong ánh đèn xanh đỏ chớp giật liên tục khiến người ta liên tưởng đến những sàn nhảy bình dân ở Vn là 1 cô gái đang đứng uốn éo theo điệu nhạc..Cô ta mặc đúng 1 bộ Bikini nhỏ xíu,và mặc dù mắt tôi hơi kém nhưng tôi cũng dám cá rằng nó..trong suốt..Có cũng như không…Cô ta làm điệu bộ thật tình tứ,đôi khi dựa vào cột và tự vuốt ve bản thân mình trông rất khêu gợi…Được 1 lúc,cô ta bắt đầu từ từ cởi quần áo của mình…Những tràng vỗ tay đầy kích động vang lên.Tôi nghĩ có lẽ mấy cái tiết mục múa ôm cột tương tự 1 hồi rộ lên ở CLB Hale HN là bắt trước ở đây…May mà nó đã bị dẹp ngay ko thì ko biết thanh niên sẽ còn phải đón nhận những gì nữa…Khoảng vài phút sau,1 người mang ra 1 cái hộp nhựa..Trong hộp là mấy quả bóng bàn và 1 lọ nhỏ đựng gì tôi ko rõ nhưng tôi đoán là 1 loại creme để bôi trơn…Cô ta lấy 1 quả bóng ra,ném ném xuống sàn cho nó nảy lên nảy xuống mấy lần rồi rất nhanh,nhét nó vào người…Sau đó lấy sức,nín hơi và đẩy nó ra phía trước mặt..Những tiếng huýt sáo,tiếng vỗ tay rộ lên…Cứ như vậy,cô ta quay bên nọ,quay bên kia khoảng chục lần rồi đi xuống…
Ngay lập tức,một cô gái khác trèo lên…Cô này rất béo,người sồ sề và gương mặt mặc dù đã trang điểm rất dày nhưng cũng không thể che đi được rằng cô ta xấu…Thậm chí là rất xấu…Cô ta mang lên sân khấu 1 bao thuốc lá,châm liền 1 lúc 5-6 điếu và bắt đầu ngậm nó vào bằng “chỗ đó”..Tôi không hiểu tại sao cô ta lại có thể biểu diễn như 1 người hút thuốc thật sự…Từng vòng khói tròn,khói xoắn được nhả lên hết sức thành thạo và điệu nghệ…Hết màn hút thuốc rồi đến màn thổi kèn..Dĩ nhiên là cũng bằng cách như vậy…Những tiếng “chip chip” rồi “bí bo” đều đặn phát ra khiến mọi người cười ồ,riêng tôi thấy nó chẳng khác nào thứ tiếng rao quen thuộc của ông hàng kem mút ở Vn ngày xưa…Nhạc được chuyển tông,và 1 diễn viên khác lại tiếp tục lên thay thế…Lần này là trò phi tiêu…Một người đứng dưới tung những quả bóng bay lên sân khấu,còn cô gái ở trên phải điều chỉnh làm sao cho mũi tên bắn ra từ đó đâm trúng vào quả bóng và làm nó nổ…Cứ như vậy,đến khi số bóng đã nổ hết cũng là lúc tiết mục đó kết thúc và tiết mục thứ 4 bắt đầu…2 cô gái bước lên,cô mặc bộ xanh,cô mặc bộ vàng nhưng có 1 điểm chung là cả 2 cô đều xấu thậm tệ và cơ thể không hề có 1 chút đường cong nữ tính nào…Tôi nghe thấy tiếng 1 người đàn ông Vn ngồi chếch về phái bên trái chúng tôi nói với bạn anh ta:”Mk,nhìn bọn này cả tiếng vẫn xxx thấy gì”…Ông xã tôi nghe thấy thế liền cười và quay sang tôi nói thầm:”Cái này chỉ mấy chú VN chưa vợ sang đây đi xem lần đầu còn thấy có hứng chứ đã đi lần thứ2 , thứ 3 rồi thì thấy quá bình thường…Chẳng có cảm giác gì cả..”Tôi im lặng không trả lời vì chẳng lẽ lại quay sang vặn ông xã là:”Thế lần đầu anh xem anh cảm thấy thế nào?” à…
Trên sân khấu,một cô bắt đầu tiết mục nhét mấy chục con dao lam được xâu thành chuỗi vào người…Cô ta làm bộ rất khó khăn và ra vẻ mình khéo léo lắm…Sau đó từ từ kéo ra và như để chứng minh cho khách biết đấy là dao thật,dao sắc,cô ta cầm 1 tập giấy trắng lên và dùng chính con dao đó cắt xoàn xoạt cho mọi người xem…Cô còn lại cũng làm tương tự như vậy nhưng là với 1 đoạn xích bằng nhựa..Loại xích hay dùng để treo quần áo ở các cửa hàng…Đến lúc cô ta bắt đầu lôi nó từ trong ra thì tôi lấy điện thoại từ dưới gầm bàn lên.Mặc dù trước đó tôi đã quan sát rất kĩ và thấy không có ai nhưng khi tôi vừa kéo nắp máy ra,đưa về phía trước thì 1 gã mặt như đồ tể từ xó xỉnh nào tôi cũng ko biết,chạy lại và ra hiệu rằng nếu tôi ko cất đi hắn ta sẽ tịch thu…Tôi đành phải gật đầu và trở lại tư thế ngồi quan sát…Lúc này màn biểu diễn của 2 cô “hoa hậu” đã kết thúc,và sân khấu tạm nghỉ khoảng 2 phút…
Một lúc sau 2 người,1 nam,1 nữ xuất hiện…Khác với những diễn viên trước,họ rất khoẻ mạnh và cân đối…Đấy là tôi cảm nhận bằng trực giác như vậy chứ thật ra ai cũng hiều được cơ thể họ ra sao….Bệnh tật..Nhàu nát…Làm sao biết được họ đã có kết quả dương tính trong những phản ứng nào…Rất nhanh nhẹn,tự tin,họ cúi chào khán giả và bắt đầu tiết mục của mình,tái hiện cảnh Adam-Eva…Thú thật có lẽ tôi thấy chỉ có phần biểu diễn này là còn mang một chút xíu gì đó gọi là “nghệ thuật” vì các động tác,tư thế của họ hết sức mềm dẻo,nhịp nhàng và đẹp mắt chứ không hề hùng hục và kinh khủng như mọi người tưởng tượng…Tất cả đều ngồi xem trong sự im lặng,không có những tiếng cười khả ố hay những tiếng chửi thề nào được phát ra…Tiết mục này kéo dài chừng 15 phút…Trong lúc đó,tôi kín đáo quan sát những cô gái đã biểu diễn xong,giờ đang ngồi nghỉ tại hàng ghế được kê sát tường,gần lối đi…Trông ai cũng mệt mỏi và tàn tạ…Cô thì tay cầm chai bia,ngửa mặt nốc ừng ực,cô thì rít thuốc đến tóp má…Một cảm giác chung…Rũ rượi…Thảm hại…Thỉnh thoảng có 1 ông Tây say rượu đi qua chỗ đó để vào nhà vệ sinh,tiện tay quờ quạng loạn xạ lên người 1 cô.Một tràng cười ré lên và ngay lập tức mấy cô cùng xông vào “tấn công “ông Tây đó bằng những hành động vô cùng lố bịch đến nỗi tôi không biết phải gọi tên là gì…Bất giác tôi nhớ đến những hình ảnh tương tự của các cô gái điếm rẻ tiền,nghiện ngập,dặt dẹo đêm đêm vẫn đứng đầy 2 bên đường Phạm Ngũ Lão ở HN mình…Sao cũng là 1 kiếp người mà người nọ lại khác người kia đến thế….Ông xã tôi thấy mặt tôi bần thần thì cũng đoán được phần nào lên bảo:”Thôi nhé,xem 1 lần này cho biết thôi,lần sau đừng có đòi anh đưa đi nữa đấy.”…
Chương trình vẫn tiếp tục nhưng tôi cảm thấy mệt mỏi và đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng nên đi về…Tôi thực sự ko thể phân tích được cảm giác của mình khi lần đầu tiên chứng kiến từ đầu đến cuối những cảnh hết sức ô trọc và đồi trụy như thế…Nhưng thôi,cũng là 1 lần được thấy tận mắt mặt trái của cuộc sống…Người ta cứ bảo sở dĩ Thailand phát triển được như vậy là nhờ du lịch và công nghiệp tình dục,hơn nữa đã đi Thailand mà ko đi xem Sex-show thì gọi gì là đi Thái…Tôi thì ko nghĩ như vậy…Chỉ đơn thuần là 1 điều đáng nhớ của chuyến đi thôi…
Sau này,mỗi lần nhớ lại không chỉ thấy đất nước Thailand với những cảnh huy hoàng,tinh xảo,đẹp đẽ của Đền chùa,Cung điện,cảnh bình minh buổi sáng tuyệt đẹp trên bãi biển Pattaya trong vắt,mà còn nhớ đến cả đêm Sex-show Bangkok,nhớ đến những cô gái ăn mặc hết sức khêu gợi,tay cầm tấm biển “Happy one hour”,bên dưới ghi giá tiền,đứng đầy 2 bên đường,miệng tươi cười và luôn miệng “Halo,halo” với khách nam trên 1 con phố dày đặc quán Bar về đêm của thành phố biển Pattaya…
Kì 5: Sex Tây - Sex Thái
Người diễn là những phụ nữ trung niên không thuộc loại "trời cho đẹp". Trên thân mình không còn "manh giáp", các chị đi lại lồ lộ trên sàn diễn dưới ánh đèn trắng sáng không đổi màu.
Đoàn nữ doanh nhân tư nhân qua Thái Lan với một công đôi ba việc. Xong việc ở Bangkok, chúng tôi đến Pattaya - một thành phố biển cách thủ đô Bangkok khoảng 150 km về phía nam, vùng đất khét tiếng ăn chơi.
Thật là tình cờ khi đoàn chúng tôi gặp được Chinh, trùm dịch vụ ăn chơi ở đây; em có mẹ là người Việt Nam, vì thế nói tiếng Việt rất sõi. Mấy ngày ở Pattaya, Chinh đã tạo mọi điều kiện tốt nhất cho chúng tôi đi tham quan, tìm hiểu thị trường địa ốc, tìm kiếm cơ hội đầu tư, đến cả chuyện nhờ người lo cho đoàn được ăn phở và cơm Việt Nam cho đỡ nhớ nhà.
Khi Pattaya bắt đầu lên đèn, thấy chúng tôi rỗi rãi, cậu hỏi: “Các chị có muốn đi xem sex show không?”. Cả đoàn đỏ mặt lắc đầu, riêng tôi thì đồng ý. Dù là khách mời (không phải mua véwinking tôi vẫn biết giá vé là 800 baht (khoảng 350.000 đồng) cho một show.
Cậu Chinh nói với tôi: "Thưa chị, tụi em đã cố tình lấy giá vé cao để hạn chế số người vào xem nhưng tối nào Ban tổ chức cũng phải từ chối nhiều đoàn khách". Hơn 20 UDS cho một lần vào cửa xem sex show, thế mà nhiều khách du lịch cả nam lẫn nữ vẫn chấp nhận móc hầu bao, có lẽ vì tò mò muốn "coi một lần cho biết với người ta". Pattaya sống về đêm, vì vậy đêm ở đây được người bản xứ kéo dài và ngày thì ngắn lại. Đêm về, Pattaya giống như cô gái không được đẹp nhưng nhờ trang điểm khéo nên rất bắt đèn. Hằng đêm, ở đây có hai show diễn thường xuyên: sex show Tây, sex show Thái.
Cả hai show tôi đều xem đủ, không sót tiết mục nào. Xem những cái người ta bày cho mình thấy và xem cả những cái người ta không bày mà mình vẫn thấy. Tôi xem sex show trong một trạng thái tỉnh giống như bác sĩ sản khoa nam gặp ca sanh khó vậy.
Một sân khấu hình chữ U, khách được sắp xếp ngồi bao dọc theo sân khấu. Hàng ghế đầu rất cận cảnh có thể nhìn được cả cái nốt ruồi của người diễn. Khán phòng giống như sân khấu cấp huyện (tệ hơn cấp quận ở Sài Gòn), sức chứa khoảng 200 người.
Vì vậy, khách mua vé xong phải xếp hàng rồng rắn chờ khoảng 30-40 phút mới tới lượt vào xem. Các màn diễn được tiếp nối liên tục khoảng ba giờ nhưng chương trình chỉ có 6-7 tiết mục được lặp đi lặp lại, khách nào chán xem thì về, khách nào chưa chán thì cứ tiếp tục xem.
Người diễn không tự nhiên mà cởi. Với cách pha đèn có mục đích, với nhạc nền trầm bổng, trữ tình, phù hợp với các tiết mục diễn múa có nội dung như: giai nhân tắm, giai nhân gặp anh hùng, giai nhân gặp tướng cướp, và có nhiều tiết mục mời khán giả nam lên phụ diễn (nam giới rất nhiệt tình hưởng ứng) cho thêm phần sinh động, người diễn lần lượt cởi nhiều lớp quần áo, nhưng cởi đến 95% là đèn phụt tắt.
Người diễn là các cô gái trẻ, da trắng, tóc vàng, mắt xanh, có thân hình thon gọn, nhỏ nhắn (tôi được biết 80% các cô gái đến từ các nước Đông Âu). Họ có gương mặt ưa nhìn, thân hình toát lên vẻ khỏe mạnh và gợi cảm (cần phải biết rằng dân múa khổ luyện không thua dân thể dục chuyên nghiệp). Cô gái nào có thân hình hoàn mỹ thì được diễn chính, cận cảnh; cô nào hơi "yếu" một chút thì làm nền, ăn mặc che đậy hơn.
Thoạt bước vào khán phòng tôi bị sốc, sau đó là lợm giọng, nhưng rồi… cũng trụ được để xem hết một show sex Thái. Khán phòng được dành để biểu diễn giống một hội trường cấp xã, mọi thứ đều cũ kỹ và xấu xí, chứa khoảng 100 người.
Cũng như sex Tây, sex Thái không có bắt đầu cũng không có kết thúc. Năm bảy tiết mục lặp đi lặp lại, người về cứ về, người đến cứ đến và người diễn cứ diễn, tạo nên một khán phòng lộn xộn, nhốn nháo.
Sex Thái là do người Thái diễn. Người diễn là những phụ nữ trung niên không thuộc loại "trời cho đẹp". Trên thân mình không còn "manh giáp", các chị đi lại lồ lộ trên sàn diễn dưới ánh đèn trắng sáng không đổi màu.
Nhạc nền ở đây không được chăm chút, lại phát ra từ cái máy loại xoàng, chẳng dính dáng gì đến vai đang diễn. Tiết mục đơn điệu, dơ bẩn đến tội nghiệp. Người diễn không có một bạn diễn giúp để làm nền, không có âm nhạc hỗ trợ, không có ánh đèn mờ ảo để thân hình của các chị được lung linh. Sân khấu lạnh lẽo, nhìn các chị trơ trọi đến thương tâm.
Khi Thượng đế không thể tạo ra thiên thần ở khắp mọi nơi, Ngài đã tạo ra người đàn bà. Ở đây, tuyệt tác của Ngài được đồng loại chiêm ngưỡng trong một hoàn cảnh khá trần tục! Tôi chợt nhận ra vị mặn ở đầu môi. Thì ra vì mũi lòng thương các chị, cũng là phụ nữ như mình, tôi đã khóc lặng lẽ tự lúc nào!
Không phải là biển, cũng không phải là những danh lam thắng cảnh, mà là những sex show làm nên một Pattaya. Sex đã làm cho Pattaya trở nên khiêu khích và huyền hoặc. Nhưng xem sex show với trạng thái tỉnh đã giúp tôi hiểu rằng: Nhà nước Thái Lan không hề chủ trương lấy sex làm biểu tượng du lịch dù đó là nguồn thu không nhỏ.
Sex show là một trong các dịch vụ hấp dẫn lôi kéo khách du lịch đến Pattaya, lại bị giấu ở một vị trí khá khiêm tốn, chật hẹp, mọi cái đầu tư cho nó đều tạm bợ, nhếch nhác. Ngược lại, ai đến Thái cũng biết, nơi nào Nhà nước Thái muốn khoe thì họ làm cho nó cực kỳ lộng lẫy (như những ngôi chùa trên khắp đất nước này).
Cũng cần phải biết thêm rằng: Không có bất kỳ một người Thái nào đi xem sex show. Không phải là "bụt nhà không thiêng" mà là vì chính họ cho đó là nơi ô uế - em Chinh nói với tôi như vậy.
Tôi thích cái rạch ròi của Nhà nước Thái: biết một số người nước ngoài tìm đến Pattaya là để ăn chơi (vì ở đây không cấm), cho nên đã khoanh một vùng và "đổ tất cả trứng vào một rổ", rồi kiểm soát và thu thuế nó rất cao, rất chặt chẽ; ngoài khu vực đó ra là nghiêm cấm!
Đất nước này có đạo luật nghiêm ngặt: con gái, con trai dưới 18 tuổi không được đến vũ trường. Nếu các cháu đến mà vẫn được phục vụ thì chính vũ trường đó bị đóng cửa (và họ nói là họ làm!). Biết như thế để hiểu rằng Nhà nước Thái Lan không hề dễ dãi với chuyện ăn chơi bẩn thỉu.
Xem người rồi thì nghĩ đến ta. Đã gọi là xã hội thì có nhiều thành phần, mỗi thành phần có một thú tiêu khiển khác nhau. Những thành phần có niềm vui tao nhã, Nhà nước tạo điều kiện, khuyến khích và nhân rộng, đã đành. Còn những thành phần chọn thú thô tục làm vui, thiết nghĩ Nhà nước cũng cần ghé mắt vào.
Đừng để như hiện nay, các hoạt động đồi trụy núp bóng trá hình dưới các quán bia ôm, bar, karaoke, massage, vũ trường, khách sạn và những chuyện buồn về "gái Việt" ở xứ người, nay bắt chỗ này, mai kiểm tra chỗ nọ, mốt phạt chỗ kia… rồi đâu cũng vào đấy, giống như "bịt lỗ hà thì ra lỗ hổng". Đáng buồn hơn, "lỗ hỏng" của những vụ bể bạc gần đây luôn lớn hơn "lỗ hà" của thời gian trước đó!
Kì 6: Bi hài chuyện xem Show!!!
Sau chuyến bay dài, khi tới khách sạn, trời cũng đã tối. Cô hướng dẫn viên nhỏ nhẹ nói với cả đoàn: “Chúng ta về thẳng khách sạn ăn tối, nghỉ ngơi rồi ai đi xem show “người nhớn” thì đăng ký”. Mấy người có con nhỏ nhớn nhác và lo lắng: “Thế bố mẹ đi, con ở nhà ai trông? Chẳng nhẽ cũng cho chúng vào xem, các cháu hư thì chết?”. Nhưng điều lo lắng ấy là thừa, bởi ở bên ngoài các show này đã có sẵn máy điện tử, hướng dẫn viên sẽ ở ngoài trông, cho các cháu chơi game, bố mẹ tha hồ thưởng thức.
Muốn vào xem sex show cũng phải có một số thủ tục và không cho phép mang máy ảnh và kể cả điện thoại di động vào trong. Ý định lưu giữ những “khoảnh khắc khó quên” tan thành mây khói!
Trong ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc dập dình và lố nhố những khách trong một không gian vừa phải, hơi hẹp. Tất cả đều hướng lên phía sân khấu chính được bài trí không quá cầu kỳ phức tạp với đủ cả các loại cột. Sex show không chỉ là màn trình diễn cơ thể của toàn những cô gái Thái mà quy tụ và nhiều sắc tộc khác.
Màn trình diễn đầu tiên là “show Nga” được quảng cáo là toàn những cô độ tuổi từ 18 - 22. Nhìn các cô diễn thành thục trên sân khấu, chẳng ai có thể hình dung được là các cô lại ở độ tuổi ấy. Trên sân khấu có hai cô gái người Nga, xinh đẹp và trắng trẻo đang uốn éo cùng một nam diễn viên khác. Tay phun nước, miệng cười, động tác cuốn hút. Kết thúc của màn biểu diễn là cả ba người không còn mảnh vải che thân. Cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay và huýt sáo reo hò. Người nam diễn viên có vẻ luống cuống, mãi về sau chúng tôi mới biết đó là người khách được mời lên tham gia “biểu diễn” như một biểu hiện của “lòng hiếu khách”.
Tiếp sau đó là những màn múa hát, lau cột thoát y với các kiểu thể loại quần áo, múa mô phỏng theo điệu múa truyền thống của Thái, hát nhái theo nhạc của các bài nổi tiếng như “Baby once more time”. Những bộ trang phục cái kín cái hở, cái dây dợ nhưng tất cả đều có một kết cục là nằm rải rác trên sân khấu sau khi được diễn viên lột bỏ để trưng bày vẻ đẹp trần trụi trước mắt các khán giả đang rất tò mò và háo hức hướng mắt lên sân khấu.
Các show như trên vẫn được coi là show “sạch” và khá bình thường ở Thái. Tuy nhiên, đối với các nam du khách cũng nên cẩn thận nếu không muốn bị rơi vào tình thế trớ trêu dở khó dở cười. Để thu hút người xem, các cô diễn viên thoát y vũ đến gần khu vực khán giả, vuốt má và kéo tuột khách lên sân khấu. Anh bạn tôi bị kéo lên, đặt ngồi vào ghế và trói luôn hai tay lại rồi quần áo lần lượt bay ra khỏi người cho đến khi trơ trụi. Khổ chủ ngồi im trên ghế không thể chống cự bởi hai tay đã bị trói chặt. Khán giả ở dưới được một phen cười nghiêng ngả và một được tha hồ nhìn ngắm no mắt “hàng mới”.
Tiếp sau những show tạm được coi là “sạch”, chúng tôi đến xem một show khác gọi là “Nội công”. Vừa bước vào, đã thấy trên sân khấu có ba cô đang… nằm hút thuốc và không chỉ hút một điếu, mỗi cô hút ba điếu. Sau mỗi một hơi thuốc khói trắng toả ra nghi ngút, điếu thuốc rút ngắn lại chỉ còn một phần ba. Điều kinh hoàng là các cô không hút thuốc lá bằng miệng như bình thường mà bằng cách khác...
Khán giả chưa kịp hoàn hồn thì một cô khác đi ra sân khấu trong bộ dạng của một thiên thần, với đôi cánh trắng muốt chỉ khác là trên người mặc… "không gì cả". Tiếp sau đó là một loạt các hành động kinh dị khác, tất cả đều vượt quá sức tưởng tượng của người xem. Mấy chị em phụ nữ mày cau, miệng chẹp, đầu lắc vừa sợ hãi, vừa khâm phục và ngạc nhiên trước khả năng trình diễn siêu đẳng của các cô.
Show diễn “Nội công” của các cô gái Thái còn ấn tượng hơn rất nhiều. Các cô này tuy không đẹp như các cô người Nga, gương mặt cũng không vui vẻ và tươi cười mà ngược lại có vẻ gì đó như gượng ép, làm cho xong chuyện. Trang phục cũng không sặc sỡ, không rườm rà mà chỉ mặc bikini. Bộ đồ này được thiết kế có một sợi dây vòng qua eo, hai miếng tam giác che trên ngực, khi cần là kéo roẹt một cái sang hai bên để trình diễn vòng một. Nhìn ngắm mãi những cơ thể không một mảnh vải cũng chán nhưng điều đặc biệt của show diễn này là các cô cắm cúi viết câu “Hello” bằng đủ các thứ tiếng từ: Anh, Trung, Pháp, Hàn và cả bằng tiếng Việt, thậm chí các cô còn viết tiếng Trung rất đẹp.
Thông thường khi xem xong các show giải trí người ta phải cảm thấy vui vẻ, thư giãn và thoải mái nhưng chúng tôi thì ngược lại. Căng thẳng và mệt mỏi. Khán giả còn như vậy, diễn viên thì sao? Các cô vẫn phải cười, vẫn phải uốn éo đủ các tư thế, đủ các thể loại với độ dẻo dai phi thường. Họ phải phô diễn phần “phụ nữ” nhất của mình cho bàn dân thiên hạ, làm cả những việc không tưởng với những bộ phận riêng tư ấy như thổi kèn, mở nắp chai bia... chỉ để mua vui và kiếm chút đồng bạc lẻ của khách du lịch.
Trong đoàn có mấy người lục tục kéo nhau về vì quá mệt, không đủ sức theo dõi tiếp các show diễn hoặc cũng có thể không chịu được mức độ “trần trụi”. Trong ngành công nghiệp tình dục này, tham gia bất cứ khâu nào cũng đã cay đắng, biểu diễn còn tủi nhục muôn phần.
Đằng sau ánh đèn sân khấu, họ cũng là những người bình thường và mong ước có được một cuộc sống bình thường, được yêu, được làm việc và được hạnh phúc. Thu nhập của một diễn viên múa thoát y vũ chỉ ở mức trung bình ở Thái và đủ trang trải các khoản chi tiêu hàng ngày. Hơn nữa, ngành công nghiệp tình dục ở đây cũng rất phát triển, thu hút một lượng lớn các nhân viên tham gia, các cơ sở kinh doanh cũng mọc lên như nấm dần biến thành một môi trường cạnh tranh khốc liệt. Muốn tồn tại, trụ vững và có lợi nhuận, các cơ sở cũng như người biểu diễn phải sáng tạo thêm nhiều trò mới, độc đáo hơn để hút được khách du lịch.
Choáng váng nhất và sốc nhất là pha biểu diễn “couple” (cặp đôi). Đây là một chiêu thu hút mới của các cơ sở kinh doanh mà ngay cả các hướng dẫn viên cũng chưa biết. Diễn viên nữ nằm yên để mặc cho diễn viên nam thể hiện, cô gái quay mặt vào trong, không hề ngẩng đầu lên. Tất cả toát lên vẻ miễn cưỡng và buông xuôi. Mấy người đàn ông đi cùng đoàn lắc đầu và bình luận “Xem cái này vô cảm quá, trông cứ ghê ghê”.
Cũng giống như đặc thù của ngành công nghiệp giải trí, mặc dù biểu diễn thoát y vũ và sex show thường bị coi rẻ, song vẫn có những diễn viên “đắt sô” và được mến mộ, có độ “hot”. Biểu diễn càng cuốn hút hấp dẫn thì cát-xê càng cao và được nhiều cơ sở kinh doanh mời về biểu diễn. Đồng nghĩa với đó là cuộc chiến phô bày xác thịt càng trở nên khốc liệt với đủ mọi thủ đoạn và mưu mẹo để loại trừ nhau, cạnh tranh nhau.
Mấy ngày sau đó, bên cạnh các show thiên nhiên như cá sấu, cá heo, voi hổ… còn một show đặc biệt khác là Alcaza, đây là show diễn của các người đẹp chuyển đổi giới tính. Mấy “cô” rất đẹp, bởi có sẵn lợi thế về chiều cao của đàn ông, chân dài đến nách, da và tóc thì bóng mượt nhờ uống thuốc hormon nữ thường xuyên. Số đo ba vòng đẹp như người mẫu nhưng nếu để ý kỹ thì thấy có yết hầu, bởi đây là bộ phận không thể phẫu thuật được. Khuôn mặt được trang điểm kỹ càng, trang phục sexy thậm chí nhiều “cô” cũng đẹp rất nữ tính.
Các “cô” này có thu nhập rất cao, nhưng cái giá phải đánh đổi cho điều đó thì không hề rẻ. Họ phải chấp nhận bị chết sớm, tuổi thọ thấp, sức khoẻ kém và vô vàn những đau đớn về thể xác do sự rối loạn hormon gây nên. Cô nào thọ nhất cũng không thể qua được tuổi 45. Dân chơi chuyên nghiệp thường rỉ tai nhau rằng, ra đường thấy em nào cao cao, chân dài thì phải tránh xa vì 90% là Lady Boy (người chuyển đổi giới tính).
Tags: Giọng Hát Việt, giong hat viet, the voice viet